Trong thế giới tự nhiên, những màn săn mồi kịch tính không hiếm, nhưng bức ảnh chụp một con diệc ở Delaware (Mỹ) lại vượt xa mọi tưởng tượng. Khoảnh khắc siêu thực này, được ghi lại bởi một nhiếp ảnh gia nghiệp dư, đã khiến giới khoa học sửng sốt và cộng đồng mạng dậy sóng.
bức ảnh của Sam Davis, một kỹ sư người Maryland (Mỹ), chụp được trên bờ biển Delaware vào năm 2011 (nhưng mãi đến gần đây mới được ông công bố). Ban đầu, khi quan sát từ xa khoảng 70-90 mét, Davis chỉ nghĩ rằng một con rắn hoặc lươn nào đó đã cắn vào cổ con diệc. Con chim vẫn thản nhiên bay lượn, thậm chí đáp xuống mặt nước, trong khi "vật thể lạ" vẫn treo lơ lửng dưới thân. Mặc dù ông có ống kính tele, nhưng khoảng cách vẫn khiến ông không thể nhìn rõ chi tiết.
Chỉ đến khi Davis trở về nhà và xem lại những bức ảnh đã chỉnh sửa, sự thật rợn người mới dần hé lộ. "Tôi phóng to ảnh lên và thấy rõ con lươn, cả mắt của nó nữa," Davis kể. "Thì ra nó đang chui ra từ... đầu kia"- tức là từ một vết thủng trên cơ thể con diệc, với cái đầu nhô ra trước.

Con diệc đã nuốt chửng con lươn, nhưng chính con mồi ấy lại "phản đòn" một cách không tưởng: chui thẳng ra khỏi dạ dày chim, treo lủng lẳng giữa không trung!
Con lươn này được xác định là một con lươn Mỹ (Anguilla rostrata), một loài lươn phổ biến ở vùng biển Delaware và bờ Đại Tây Dương của Mỹ. Các chuyên gia cũng khẳng định đây là một sự kiện cực kỳ hiếm gặp. Một nhà sinh vật học thủy sản từ Cục Tài nguyên Thiên nhiên và Kiểm soát Môi trường Delaware (DNREC) cho biết: "Hiếm khi một con diệc nuốt được con lươn Mỹ lớn như vậy, và việc con lươn chui được ra khỏi diệc thì còn hiếm hơn nữa."
Trong khi con lươn cố gắng uốn mình, cho thấy nó vẫn còn sống sót ở một mức độ nào đó, thì thái độ của con diệc lại khiến nhiều người ngạc nhiên. Nó dường như không hề bận tâm, vẫn tiếp tục các hoạt động thường ngày. Hiện tượng này thu hút sự chú ý của nhiều loài săn mồi khác trong khu vực. Sam Davis cho biết, có vài con đại bàng non và một con cáo đã đi theo con diệc, có lẽ hy vọng sẽ có một bữa ăn "thừa" nếu con diệc hay con lươn gục ngã.
Tiến sĩ John Pogonoski, một nhà ngư học tại Bộ sưu tập Cá Quốc gia Úc, miêu tả đây là "một cảnh tượng khá kinh ngạc" và hiếm có. Ông cho biết lươn có thể sử dụng đầu hoặc đuôi cứng của chúng để cố gắng thoát khỏi đường tiêu hóa của kẻ săn mồi. Tuy nhiên, chúng thường bị mắc kẹt trong khoang cơ thể, mô cơ hoặc túi bơi của kẻ săn mồi, rồi "bị xác ướp hóa" hoặc "đóng kén" và chết thay vì thoát ra ngoài hoàn toàn.


Hình ảnh cận cảnh con lươn chui ra từ cổ con diệc
Sam Davis đã không thể biết được số phận cuối cùng của con diệc và con lươn. Khi ông rời đi, con diệc vẫn đang bay lượn với con lươn treo lủng lẳng dưới bụng.
Theo Tiến sĩ Pogonoski, "con diệc có lẽ đã sống sót, nó không trông quá khó chịu, nhưng điều đó sẽ phụ thuộc vào việc vết thương lành như thế nào và liệu nó có thể tránh được nhiễm trùng hay không." Còn về con lươn, nó "chỉ có thể sống sót nếu nó được thả xuống hoặc rất gần với vùng nước có độ mặn mà nó có thể chịu đựng bình thường."
Dù kết cục của cuộc chạm trán kỳ lạ này vẫn còn là ẩn số, những bức ảnh và câu chuyện đã mở ra một góc nhìn hiếm hoi về cuộc chiến sinh tồn đầy khốc liệt và đôi khi phi thường trong thế giới tự nhiên, nơi sự sống có thể tìm thấy lối thoát ngay cả từ những tình huống tưởng chừng như vô vọng nhất.
Tưởng chừng như kết cục bi thương đã định, con lươn vẫn không chấp nhận cái chết trong im lặng. Nó đã chiến đấu, không phải chỉ để giành chiến thắng sinh mạng, mà còn như để khắc ghi một dấu ấn kinh hoàng trên kẻ săn mồi. Con chim vẫn kiêu hãnh bay tiếp trên bầu trời, nhưng dưới lớp lông vũ kia là vết thương chí mạng, là bằng chứng sống động của một bản năng sinh tồn không thể dập tắt. Bởi lẽ, trong vũ trụ bao la này, dù là sinh linh nhỏ bé đến đâu, mỗi cá thể đều mang trong mình quyền được chiến đấu đến hơi thở cuối cùng vì sự sống còn của mình. Và chính khoảnh khắc tột cùng ấy đã thắp lên một chân lý thiêng liêng: trong thiên nhiên hoang dã cũng như trong bản hùng ca của cuộc đời, bản năng sinh tồn chính là điều vĩ đại và đáng trân trọng của vạn vật.
Nguồn: Live Science